Chắc hẳn chúng ta đều đồng ý với nhận định của vĩ nhân: “Nghề giáo là nghề cao quý nhất trong những nghề cao quý” - nghề gắn với sự nghiệp trồng người. Chính sự tinh khôi, thông minh và ngộ nghĩnh của các con là hành trang, là động lực, là sợi dây vô hình kết nối những yêu thương, làm chất men động lực của người giáo viên mỗi ngày đến trường. Thành công của những nhà giáo đơn giản chỉ là cảm thấy hạnh phúc, những điều hạnh phúc nhỏ nhoi. Hạnh phúc chỉ là khi nhìn thấy các con khôn lớn, là khi được thấy các con vui chơi hồn nhiên, là khi các con biết lễ phép, biết vâng lời. Hạnh phúc là khi các con biết biết chia sẻ, biết quan tâm đến nhau. Hạnh phúc là khi các con biết nhận lỗi và sửa lỗi, hay đơn giản chỉ vì các con mỗi ngày đến trường thật ngoan trong vòng tay yêu thương của ba mẹ và thầy cô.
Chủ tịch Hồ Chí Minh đã từng dạy:“Trẻ em như búp trên cành. Biết ăn ngủ, biết học hành là ngoan”. Có lẽ chúng tôi - người giáo viên - những nhà giáo của trường Mầm Non 11 may mắn hơn ai hết là được gắn bó với các con - những mầm non tương lai của đất nước. Ở các con mọi thứ mới chỉ là sự khởi đầu, chúng tôi luôn tự hào là người đặt những viên gạch đầu tiên, phát hiện, bồi dưỡng và ươm mầm cho những ước mơ được bay cao, bay xa của các con trong tương lai. Bên cạnh niềm tự hào là những trọng trách to lớn, bởi vì người giáo viên hiểu được “gốc rễ có vững bền, cành lá mới xum xuê, mới mang lại hoa thơm, trái ngọt, bóng mát cho đời”.

































